Cô giáo 9 năm chống chọi với căn bệnh ung thư vẫn đều đặn đón trẻ bằng tình yêu

calendar-icon 01/12/25 08:00
Tác giả: Thanh Hùng

Theo Sức khỏe trẻ em - Dù mang trong mình căn bệnh ung thư quái ác, 9 năm qua, cô Cao Thị Thu Hiền (giáo viên Trường Mầm non Phương Mai, phường Kim Liên, Hà Nội) vẫn luôn kiên cường theo đuổi nghề dạy trẻ, lan tỏa tình yêu tới học trò.

Cô Cao Thị Thu Hiền, giáo viên Trường Mầm non Phương Mai, phường Kim Liên, Hà Nội.Ảnh: NVCC

Hành trình vượt qua“bóng tối”

Hơn 25 năm gắn bó với nghề, cô Hiền đã trải qua hành trình chan chứa ánh mắt và nụ cười hồn nhiên của bao thế hệ trẻ thơ. Với cô, công việc này không chỉ là nghề mà đã trở thành hơi thở, lẽ sống.

Yêu nghề, mến trẻ, thế giới xung quanh cô luôn ngập tràn ánh nắng và tiếng cười trong veo. Thế nhưng, cuộc đời bỗng thử thách cô bằng một tai ương nghiệt ngã.

Năm 2017, khi Trường Mầm non Phương Mai vừa đạt chuẩn quốc gia mức độ 1 và sự nghiệp đang ở độ đẹp nhất, trong một lần khám sức khỏe đã mang đến tin sét đánh “cô mắc ung thư”. Ở tuổi 40, mọi thứ trước mắt cô như sụp xuống trong chớp mắt. 

“Từ ‘ung thư’ lúc đó vang trong tai tôi như một nhát búa, đập tan mọi hoài bão và cuộc sống yên bình. Tôi nghĩ đến các con - người cần tôi mạnh mẽ để làm chỗ dựa. Đến trường, nhìn những đứa trẻ say sưa với từng nét vẽ, những gương mặt thân thương của phụ huynh, tôi bất giác tự hỏi: Liệu mình còn đủ sức để tiếp tục cống hiến cho sự nghiệp không?”, cô Hiền kể.  

Những ngày đầu sau khi nhận kết quả, nỗi sợ hãi và cảm giác bị bỏ rơi bủa vây. Cô vẫn nhớ những đợt hóa trị, xạ trị đầy đau đớn khiến cơ thể suy nhược, mái tóc dài bỗng rụng dần theo từng đợt thuốc. Nhiều lúc nằm trên giường bệnh, nhìn đồng nghiệp bận rộn với giáo án và tiếng trẻ thơ, cô từng nghĩ đến việc buông xuôi, để căn bệnh định đoạt số phận.

Nghị lực vượt qua tất cả từ tình yêu nghề

Chính tình yêu nghề mãnh liệt và ánh mắt thiết tha của trẻ đã kéo cô trở lại. “Tôi nhớ như in khoảnh khắc trở lại trường sau đợt nghỉ điều trị dài, mái tóc không còn, phải dùng khăn che đi. Một bé gái rụt rè, lại gần hỏi: ‘Cô ơi, sao cô không có tóc đẹp nữa?’. Câu hỏi hồn nhiên ấy không hề chứa sự sợ hãi hay xa lánh, chỉ có sự quan tâm chân thành của một tâm hồn bé bỏng. Chính lúc đó tôi nhận ra rằng, tôi không chỉ chiến đấu cho bản thân, mà còn phải giành giật sự sống vì những mầm non này. Các bé cần tôi, cần sự ấm áp và niềm tin mà tôi có thể mang lại”, cô Hiền kể.

Cô giáo sinh năm 1977 tự nhủ: Ung thư không phải là dấu chấm hết. Nó là một chương khó khăn nhưng câu chuyện cuộc đời vẫn phải viết tiếp. Cô hiểu rằng mình chỉ có 2 lựa chọn: Hoặc dừng lại hoặc đối diện và bước tiếp. “Chính lúc đó, tình yêu nghề trong tôi bừng sáng hơn bao giờ hết. Tôi đã lựa chọn bước tiếp với tất cả niềm tin và tình yêu cuộc sống”, cô giáo chia sẻ.

Dù mang căn bệnh ung thư quái ác, 9 năm qua, cô Cao Thị Thu Hiền luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ, kiên cường, lan tỏa tình yêu tới học trò. Ảnh: NVCC

Nỗ lực của bản thân cùng sự động viên, hỗ trợ từ Ban giám hiệu, đồng nghiệp, gia đình và cả những phụ huynh tin tưởng đã giúp cô Hiền vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Dù cơ thể vẫn còn những dấu vết từ cuộc chiến với bệnh tật, cô luôn giữ tinh thần lạc quan.

Trở lại trường, cô gom hết tình yêu thương, sự thấu hiểu sau những tháng ngày tuyệt vọng và có phần tiêu cực để dành trọn vẹn sự chăm sóc cho học trò. Cô tích cực đổi mới phương pháp dạy học, truyền đạt bằng cả trái tim và trân trọng từng khoảnh khắc được làm nghề giáo. “Tôi muốn các con hiểu rằng, cuộc sống luôn có khó khăn, nhưng niềm tin và nghị lực sẽ là đôi cánh giúp chúng ta bay lên”, cô Hiền nói. Nhiều lúc, cô quên cả việc mình đang đau, bệnh, chỉ chú tâm vào việc chăm sóc trẻ và cố gắng soạn các bài giảng hay mỗi ngày.

Hiện nay, hàng tháng, cô Hiền vẫn vào viện kiểm tra sức khỏe và làm một số xét nghiệm. Mỗi lần sinh thiết, cô phải nằm bất động 8 giờ và đó là một trải nghiệm không dễ dàng với bất cứ ai.

Những nụ cười, ánh mắt hồn nhiên của trẻ là niềm động viên lớn lao để cô Cao Thị Thu Hiền tiếp tục theo đuổi nghề giáo và lan tỏa tình yêu đến các học trò nhỏ. Ảnh: NVCC

Dù mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, cô Hiền vẫn luôn là điểm sáng tại Trường Mầm non Phương Mai. Nhiều năm liền, cô là chiến sĩ thi đua, giáo viên giỏi cấp quận. Cô Hiền từng đạt giải Nhất cuộc thi “Nhà giáo Đống Đa tâm huyết, sáng tạo” năm 2024; được Sở GD-ĐT vinh danh Nhà giáo Hà Nội tâm huyết, sáng tạo năm 2024. Cô cũng tham gia các công tác xã hội, chương trình thiện nguyện, là công dân gương mẫu của tổ dân phố…

Mới đây, cô Hiền được Sở GD-ĐT Hà Nội tuyên dương nhà giáo tiêu biểu ngành GD-ĐT Hà Nội năm 2025. Nhưng với cô, giải thưởng lớn nhất là luôn được học trò và phụ huynh yêu mến.

Khi được hỏi về ước mơ, cô Hiền chia sẻ rằng mong ước giản dị nhất của mình là mỗi ngày đến trường của các con đều tràn đầy niềm vui. "Tình yêu nghề và hạnh phúc khi thấy các con khôn lớn đã tiếp thêm cho tôi nghị lực để sống, vượt qua bệnh tật và không ngừng sáng tạo. Cuộc chiến với bệnh tật dạy tôi một bài học quý: Hãy sống trọn vẹn với những gì mình yêu thương. Với tôi, nguồn động lực lớn nhất chính là tiếng cười trẻ thơ và sự nghiệp gieo mầm tri thức. Nhờ đó, tôi đã vượt qua khó khăn tưởng chừng tuyệt vọng và sẽ tiếp tục viết những trang tươi đẹp cho sự nghiệp giáo dục", cô giáo chia sẻ.

Bài viết liên quan

Người thầy 'yêu nghề giáo, đam mê nghề báo'

Người thầy 'yêu nghề giáo, đam mê nghề báo'

calendar-icon 01/12/25 11:40
Theo Giáo dục thời đại - Từ phấn trắng bảng đen đến những trang tin tức, thầy Trương Kỉnh Nhơn - Trường Tiểu học A Phú Hòa (Phú Hòa, An Giang) đã mở ra một hành trình đặc biệt: Vừa dạy học, vừa làm báo. Thầy Trương Kỉnh Nhơn phỏng vấn viết bài về học sinh mồ côi vượt khó học giỏi nhờ sự hỗ trợ của bạn đọc Báo GD&TĐ. Ảnh: NVCC Hơn 3 năm cộng tác với Báo Giáo dục và Thời đại, thầy không chỉ ghi lại chân thực đời sống giáo dục và an sinh xã hội, mà còn lan tỏa những câu chuyện nhân văn, truyền cảm hứng cho bạn đọc cả nước. Khi phấn trắng gặp bút lửa Thầy Nhơn chia sẻ, cơ duyên đến với nghề báo đến với thầy khá bất ngờ và tình cờ. Từ lâu, thầy đã là một độc giả trung thành của Báo Giáo dục và Thời đại, thường tìm đọc tại thư viện trường. “Lần đó, một người em quen qua Facebook, đang công tác tại văn phòng báo chí ở TP Cần Thơ, đã nhắn tin gợi ý: ‘Anh Nhơn ơi, Báo Giáo dục và Thời...
Nữ nhà giáo miệt mài với hành trình kiến tạo trường học hạnh phúc

Nữ nhà giáo miệt mài với hành trình kiến tạo trường học hạnh phúc

calendar-icon 27/11/25 09:26
Theo Giáo dục thời đại - Để xây dựng trường học hạnh phúc, cô Vũ Thị Thìn rất tâm đắc với phương châm “Học trò an toàn - Thầy cô an lòng - Phụ huynh an tâm”.Cô Vũ Thị Thìn và em Bùi Nguyên Gia Bảo (nghệ danh Muối Dubai) - lớp 6A9 tham dự lễ sơ kết 1 năm triển khai mô hình "Trường học hạnh phúc" do Sở GD&ĐT Hà Nội tổ chức.Làm việc bằng sự tận tâmGắn bó với ngành Giáo dục từ năm 1998 đến nay, nhà giáo Vũ Thị Thìn - Hiệu trưởng Trường THCS Tây Mỗ 3 (phường Tây Mỗ, Hà Nội) vừa được công nhận là Chiến sĩ thi đua cấp Thành phố năm 2025 vì những thành tích xuất sắc trong công tác. Đây là sự ghi nhận của lãnh đạo các cấp với tinh thần tận tụy, sự tâm huyết vì sự nghiệp Giáo dục của nữ nhà giáo.Là một ngôi trường khá non trẻ nhưng với lòng nhiệt huyết, tài năng và sự năng động của mình, cô Vũ Thị Thìn còn là người truyền cảm hứng mạnh mẽ trong phong trào xây dựng “Trường học hạnh phúc” với phương...
Người đồng hành thầm lặng của trẻ khuyết tật

Người đồng hành thầm lặng của trẻ khuyết tật

calendar-icon 30/11/25 17:30
Theo Giáo dục thời đại - Hành trình 20 năm dạy trẻ khuyết tật, thầy Ngô Quang Sơn lấy thành quả nỗ lực của học trò làm niềm hạnh phúc của chính mình. Thầy Ngô Quang Sơn cùng học trò tại Trung tâm Hỗ trợ phát triển giáo dục hòa nhập tỉnh Thái Nguyên. Người đồng hành thầm lặng Tại Trung tâm Hỗ trợ phát triển giáo dục hòa nhập tỉnh Thái Nguyên, thầy Ngô Quang Sơn, giáo viên tổ THCS được đồng nghiệp và học trò trìu mến gọi là người đồng hành thầm lặng. Sinh năm 1983, lớn lên trong gia đình có bố và dì đều công tác tại Trung tâm, thầy Sơn đã sớm được tiếp xúc với những học trò đặc biệt, từ đó nuôi dưỡng ước mơ gắn bó với giáo dục hòa nhập. Năm 2005, sau khi tốt nghiệp khoa Giáo dục đặc biệt, Trường Đại học Sư phạm Hà Nội, thầy trở về Trung tâm và ở lại cho đến nay, với tròn hai mươi năm miệt mài đứng lớp. Ở môi trường này, mọi tiến bộ đều cần nhiều thời gian hơn, nhiều tình thương hơn. Mỗi bước chạy chậm rãi,...